Vạn Sĩ Thịnh trốn trong ổ chăn không biết từ lúc nào đã ngừng run rẩy, hắn cựa mình trong chăn, xoay người lại nhìn về phía Thẩm Ngân Thu ngoài lao phòng. Tuy tay vẫn bị trói, nhưng hắn đã có thể ngồi dậy khỏi giường. Vạn Bạch dõi chặt theo hắn. Vạn Sĩ Thịnh rời khỏi giường, chầm chậm bước về phía Thẩm Ngân Thu. Đôi mắt của hắn chỉ đỏ ngầu khi phát điên, còn bây giờ đồng tử lại bình thường, mang theo vẻ mơ hồ. Gương mặt lem luốc khiến người ta không khỏi mềm lòng — mất đi vẻ ngạo mạn thường ngày, hắn trông như một thiếu niên lạc lối. Thẩm Ngân Thu ngẩng đầu thấy hắn đang nắm chặt song sắt, ánh mắt không chớp lấy một cái mà dõi theo nàng, đã không còn cái vẻ sáng rỡ phấn khích như xưa. Nàng mỉm cười với hắn, rồi quay sang hỏi Vạn Sĩ Yến:“Như vậy có tính là có phản ứng không? Nhưng ngay khi ánh mắt nàng rời đi, Vạn Sĩ Thịnh bỗng trở nên điên loạn, hung hăng đập tay vào song sắt, khiến Thẩm Ngân Thu giật mình quay lại nhìn hắn. Nhận lại ánh mắt của nàng, hắn liền ngừng đập. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương