Lâm Trạch không hề bị Vạn Sĩ Yến làm tổn thương, mà ngược lại là bị Thẩm Ngân Thu khiến cho… mệt tim. Một lần nữa chứng minh, hai người này hợp nhau, chắc chắn là bởi có những chỗ giống nhau đến kỳ lạ. Cầm thì cầm thôi. Người của hắn đã bố trí hết bên ngoài, bên cạnh chẳng có lấy một hộ vệ bảo vệ. Nếu không phải vậy, hắn còn cần phải mặt dày đến trước xe ngựa của Vạn Sĩ Yến để “va quệt” làm gì? Đã gọi là hợp tác, thì chuyện bảo vệ đối phương chẳng phải là điều cần thiết sao? Xe ngựa đi thẳng vào phủ Hầu. Lâm Trạch ngồi gần cửa xe, là người đầu tiên bước xuống, sau đó là Vạn Sĩ Yến và Thẩm Ngân Thu. Cửa phủ không có ai nghênh đón. Giờ cũng đã qua giờ Ngọ, Vạn Sĩ Yến nắm tay Thẩm Ngân Thu bước vào, Lâm Trạch lặng lẽ theo sau, quan sát hàng ngũ ngự lâm quân canh giữ, cảm giác đề phòng rất nghiêm ngặt. Đây là lần đầu tiên hắn vào phủ Hầu, dù không dám ngó nghiêng lộ liễu nhưng vẫn âm thầm quan sát môi trường xung quanh. Quá yên tĩnh, gần như đè nén. Mà việc hắn ôm theo một cái bát to đi sau Vạn Sĩ Yến cũng rất gây chú ý. Đám gia nhân lén lút đánh giá tên tiểu tư xa lạ này, nhưng vì là người Vạn Sĩ Yến mang về nên không ai dám hỏi. Từ khi Vạn Sĩ Yến mang ngự lâm quân về phủ, đám hạ nhân ở đây đã cung kính với hắn đến cực điểm, thậm chí cả Thẩm Ngân Thu cũng được họ kính nể không kém. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương