Vạn Sĩ Yến trình bày toàn bộ suy đoán của mình cùng với những lời Vạn Sĩ Thịnh vừa nói. Nghe đến cuối, sắc mặt Vạn Sĩ đế càng lúc càng nghiêm trọng. Ông đứng bật dậy, nói: “Lời này là thật? Ngươi nói loại bệnh điên này tương tự như ôn dịch do chuột gây ra? Vạn Sĩ Yến gật đầu chắc chắn:“Khởi bẩm Hoàng thượng, theo những gì đám phạm nhân kể lại, căn bệnh này còn nguy hiểm hơn ôn dịch chuột cắn. Thần đề nghị nên cho quét dọn toàn bộ hoàng cung, tìm một cái cớ hợp lý, phòng ngừa bất trắc. Nếu Hoàng thượng giao việc này cho thần xử lý, mong Người có thể nới quyền hạn, để thần tiếp nhận bát cơm bị nhiễm độc đó để điều tra. Vạn Sĩ đế không hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng rồi lại cảm thấy lạ:“Trước đó chẳng phải đã giao cho ngươi điều tra chuyện có người đầu độc Thịnh nhi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi chưa xử lý bát cơm đó? ...Đúng là chưa thật. Khi đó Vạn Sĩ Yến không để tâm đến bát cơm ấy, tưởng rằng chỉ là độc dược bình thường. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương