Thẩm Ngân Thu ngẩng đầu mỉm cười với Vạn Sĩ Yến, tỏ ý nàng thật sự không sao cả — chẳng phải chưa từng thấy cảnh máu me, cùng lắm cũng chỉ là xác thịt và đống dịch đỏ lòm trộn lại thôi mà. Vạn Sĩ Đế dõi theo bóng họ rời đi, mày nhíu chặt chưa hề giãn ra.Cháu trai ông còn đang mắc kẹt trong lao ngục, vẫn chưa được cứu ra mới là chuyện quan trọng nhất. Nếu Vạn Sĩ Thịnh mà có mệnh hệ gì, thì hoàng muội của ông e là chết cũng không giao ra Hổ Phù.Khó xử quá…Sao đâm trúng chỗ hiểm mà vẫn không chết được?! Trên đường dẫn họ tới ngục, Đức Quý vừa đi vừa tiếp tục giải thích:“Thế tử, bởi vì không thể giết chết bọn họ, nên để đề phòng bất trắc, chúng thần đã nhốt họ lại trong ngục. Vạn Sĩ Yến nghe vậy liền cảm thấy không đúng:“Nhốt cùng với phạm nhân trong ngục luôn à? “Vâng. Vì ngục giam chắc chắn, bọn họ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng thượng cho mời Thế tử đến là vì việc này không tiện truyền ra ngoài, người trong cung không tiện xử lý, đành phiền đến Thế tử. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương