Sa Yên hừ một tiếng, né tránh câu hỏi kia, nói:“Dù đã tìm ra được lối vào, nhưng nhân thủ chúng ta tổn thất quá lớn, lần này trở lại là muốn hỏi các ngươi có muốn làm một cuộc giao dịch hay không.

Thẩm Ngân Thu lấy làm tò mò, không biết nhân thủ bên nàng ta rốt cuộc tổn thất nghiêm trọng đến mức nào mà phải vượt đường xa quay lại cầu hợp tác. Việc nàng ta chủ động nói ra chuyện thiếu người vốn đã là sơ hở. Mà nếu đã muốn hợp tác, vậy thì phần lớn lợi ích chắc chắn sẽ thuộc về phía Thế tử. So về thực lực, hai bên cũng chênh lệch quá lớn, vậy chẳng phải nàng ta chỉ là kẻ làm áo cưới cho người khác hay sao?

Huống chi, hiện tại kinh thành còn bao nhiêu việc chưa xử lý xong, nhìn vào cuộc trò chuyện giữa cữu cữu nàng và Vạn Sĩ Yến thì có thể thấy rõ, bọn họ đã rất khó khăn mới điều động được nhân thủ, nói gì đến việc rút người ra ngoài để theo Sa Yên đi tìm bí tàng Bắc Mạc.

Thẩm Ngân Thu đã nhìn ra cốt lõi, Vạn Sĩ Yến cũng không cần nghĩ nhiều, dứt khoát từ chối:“Không hứng thú.

Hắn vốn chẳng mấy bận tâm đến cái gọi là bí tàng Bắc Mạc, huống chi hiện tại còn bao nhiêu chuyện trước mắt, đâu thể phân tâm được.