Thẩm Ngân Thu vừa đi vừa quay đầu lại, thấy Đơn Ngũ Cảnh và Đào Yểu đang thì thầm to nhỏ, nàng che miệng cười, nói với Vạn Sĩ Yến:“Cữu cữu và cữu mẫu đúng là tình cảm tốt thật. Vạn Sĩ Yến khẽ “ừ một tiếng, mặt không đổi sắc đáp:“Ta và nàng cũng rất tình cảm mà. Thẩm Ngân Thu hừ nhẹ một tiếng từ mũi, không nói gì. Bốn người ăn một bữa cơm đơn giản, mãi cho đến khi Thẩm Ngân Thu và Vạn Sĩ Yến rời đi, Mạc Thiếu Công và Thâm Dương vẫn chưa quay về, không biết đã chạy đi đâu. Trên đường hồi phủ, bất ngờ họ bắt gặp một đám dân chúng tụ tập thành vòng tròn. Vạn Sĩ Yến tuyệt đối không để Thẩm Ngân Thu, người đang bị thương ở tay, chen lên xem náo nhiệt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương