Bị ánh mắt của Thẩm Ngân Thu nhìn thẳng vào, Vạn Sĩ Thịnh cảm thấy vô cùng mất mặt — đến cả nàng dường như cũng đã biết điều gì đó, trong khi hắn thì hoàn toàn mù mờ. Thẩm Ngân Thu thu hồi ánh nhìn. Rõ ràng Vạn Sĩ Tư Đồ đang cố lảng tránh vấn đề kia, vậy thì ông ta hẳn là biết chuyện Trưởng công chúa từng bức hại Vạn Sĩ Yến. Nàng thật sự không hiểu nổi Vạn Sĩ Tư Đồ nhìn nhận Vạn Sĩ Yến như thế nào. Bề ngoài tỏ ra quan tâm, nhưng phía sau lại mặc kệ người ta bị tổn thương. Thấy vẻ nghiêm nghị giả tạo trên mặt Vạn Sĩ Tư Đồ , nàng cảm thấy khó chịu, liền kéo tay Vạn Sĩ Yến:“Chúng ta về nghỉ đi? Vạn Sĩ Yến đáp một tiếng “được, chẳng buồn liếc hai người kia một cái mà quay người rời đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương