Nụ cười trên mặt Lâm Trạch càng thêm sâu, hắn còn nhắc lại một lần nữa:“Vậy thì tốt. Khi thế tử điều tra tổ chức đó, nhớ cẩn thận một chút. Ánh mắt Thẩm Ngân Thu rời khỏi chén trà, nhìn thẳng vào gương mặt đang cười kia của Lâm Trạch. Nàng nhớ tới thứ khiến cả Thanh Diệp lẫn Vạn Bạch đều phải đau đầu, vậy mà đến chỗ Lâm Trạch lại như cá gặp nước. Hắn không chỉ biết rõ tổ chức đó, mà còn biết cả việc Thanh Trúc có liên quan, vậy nàng cũng không cần giấu giếm nữa. Nàng hỏi:“Ngươi không thấy đám người đó rất đáng sợ sao? Không ăn không uống cũng không chết được. “… Các người lại biết chuyện đó rồi à? Lâm Trạch thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó như nghĩ thông điều gì, liền thu lại vẻ ngỡ ngàng. “Sao mà đáng sợ chứ? Đám người đó không cảm lạnh nóng, không biết đau đớn, nếu đưa họ ra chiến trường, sức mạnh có thể tưởng tượng được rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương