“Lúc ta tám tuổi, từng đẩy Vạn Sĩ Thịnh xuống hồ. Vạn Sĩ Yến khẽ nói. Thẩm Ngân Thu một lúc lâu không phản ứng, đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, nàng mới gật đầu “Ờ một tiếng. Hai người đều im lặng. Thẩm Ngân Thu lí nhí hỏi: “Hết rồi à? “Hắn suýt chết đuối. “Vậy à... Không sao, chẳng phải bây giờ vẫn sống tốt đấy thôi. Thẩm Ngân Thu đúng là kiểu người thiên vị thì thiên vị đến cùng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương