Lạc An cảm thấy phụ hoàng và Thái tử ca ca hình như đang nói đến một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng nàng lại không thể nắm được trọng tâm trong đó.

Tuy được hoàng đế sủng ái, nàng không phải kẻ ngốc. Những chuyện trên triều đình, dù chỉ nghe loáng thoáng nàng cũng có thể đoán được đại khái. Nghĩ đến lập trường của Thẩm Ngân Thu và mình, nàng thế nào cũng không ngờ được hai người lại như ở hai chiến tuyến đối địch.

Lúc này, Thẩm Ngân Thu đang ngồi trong xe ngựa từ cung rời đi, bên ngoài có bảy tám thị vệ hộ tống. Trời đã về đêm, nàng vén cửa sổ xe lên một chút, nhìn ra ngoài. Đường phố vắng tanh, chỉ có vài hàng quán đêm ẩn mình trong góc gió tụ họp vài nam nhân uống rượu chuyện trò.

Nàng buông rèm xuống, nhìn về phía Vạn Sĩ Yến , lặng lẽ dịch sát lại gần, kéo tay áo hắn:“Chàng ngủ rồi à?

Tất nhiên là Vạn Sĩ Yến không ngủ, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, tai vẫn luôn để ý đến mọi cử động của nàng.