Vạn Sĩ Yến giao chuyện này cho Vạn Bạch điều tra, Thẩm Ngân Thu không được phép can dự. Thanh Diệp cũng cho rằng để Thẩm Ngân Thu nhìn thấy loại quái vật kia thì không thích hợp. Khi mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là xong, không còn gì để nói thêm, nàng lại lên tiếng: “Chủ tử, đám người đó có liên hệ với người mang lễ hộp đến. Thẩm Ngân Thu ngơ ngác:“Có liên hệ nghĩa là… bọn họ có thể là cùng một nhóm? Nghĩ tới mấy phần thi thể từng được gửi tới trước đây, nàng bất giác rùng mình, không hiểu mình đã đắc tội với tổ chức điên rồ nào. “Ừm, lúc lục soát phòng bọn chúng, phát hiện một phong thư rơi dưới gầm bàn, nét chữ trên đó giống hệt như thư trước kia. Vừa nói, nàng vừa rút ra phong thư từ trong ngực áo. Thanh Diệp quả là lợi hại, thư rơi dưới gầm bàn cũng không thoát được mắt nàng! Thẩm Ngân Thu nhìn nàng dâng thư lên, nhưng lại không hiểu vì sao Thanh Diệp cứ phải đợi lúc mọi người ngừng thảo luận mới chịu mở miệng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương