Lục Hộ Quân nghe lời Vạn Sĩ Yến nói, trong lòng cứ ngẫm mãi câu “sắp có chuyện để bận, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, muốn từ vẻ mặt kia nhìn ra chút gì đó bất thường.

Nhưng Vạn Sĩ Yến lại chỉ chú ý đến Thẩm Ngân Thu, không thèm nhìn y lấy một cái.

Y muốn hỏi, nhưng lại biết chắc rằng Vạn Sĩ Yến sẽ không giải thích. Dù thực sự có chiến sự xảy ra thì đã sao? Nam nhi chí tại bốn phương, qua lại với nước Tân Tử cũng đã thấy chán rồi, chi bằng dứt khoát nuốt trọn mấy tiểu quốc xung quanh, củng cố binh lực, rồi đánh bại Tân Tử, thống nhất giang sơn mới là chính đạo.

Lần này y đến thật sự là để thăm dò xem trong tay Vạn Sĩ Yến còn giữ chứng cứ của ai. Y thấy bản thân chẳng cần phải trở mặt với hắn, lúc Vạn Sĩ Yến còn chưa bình phục, quan hệ hai người xem như vẫn tốt đẹp. Nhưng sau khi hắn khỏi hẳn, không chỉ lộ ra võ công, mà thái độ cũng trở nên lạnh lùng xa cách.

Lục Hộ Quân nhìn sang Thẩm Ngân Thu: “Dù ngươi không màng tới an nguy của bản thân, nhưng cũng nên nghĩ tới sự an toàn của Ngân Thu chứ?