A Tử dừng bút lông đang viết không ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Bạch, dường như không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nói như vậy.“Không phải mới bắt đầu điều trị sao? Hắn còn thở đấy, ngươi là thần y, vậy mà muốn bỏ mặc bệnh nhân à? Vạn Bạch tay cầm kẹp bạc, chạm nhẹ vào vết độc trên người bệnh nhân, nói:“Độc sang khắp người hắn là do đâu mà có? Tuy mạch tượng mạnh mẽ nhưng cơ thể đã mất hết tri giác. Không ăn uống gì mà vẫn sống được đến giờ, nếu cứ tiếp tục trị trong vô vọng, chẳng qua là kéo dài thống khổ cho hắn mà thôi. A Tử như nghe thấy chuyện nực cười:“Hôm qua ngươi đâu có nói vậy? Sao, chẳng lẽ tìm được cơ hội đào tẩu nên đổi giọng rồi? Vạn Bạch sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng thầm tặc lưỡi — A Tử này quả thật mẫn tuệ. A Tử đóng sổ nhỏ lại, chậm rãi nói:“Nói cho ngươi hay, ngươi chỉ có hai lựa chọn: một là tiếp tục điều trị bệnh nhân này, hai là… nhiễm phải căn bệnh như hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương