Vạn Tam cũng thấy có lý, liền tháo đoạn dây thép mảnh quấn quanh tay. Đừng xem thường sợi dây ấy, gộp lại cũng phải dài bảy, tám trượng. “Dùng cái này xuống đi, cẩn thận tay, dây có thể cứa rách da đấy. Thanh Diệp ngẩng đầu nhìn những tán cây rậm rạp xung quanh, trong đó xen lẫn đủ loại lá cây. Nàng khẽ nheo mắt, mũi chân khẽ điểm, tung người đạp lên thân cây leo lên trên, rồi từ độ cao hơn mười trượng, rút xuống một sợi dây leo to bằng ngón út, nhẹ nhàng đáp đất. Cả đoạn dây leo dài bị nàng giật khỏi thân cây, theo động tác của nàng sột soạt tuột xuống, kéo theo không ít lá rơi rụng. Vạn Tam nhìn sợi dây trông có vẻ chắc chắn ấy, chân thành khen một tiếng:“Lợi hại thật. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương