Thẩm Ngân Thu cúi đầu nhìn một lúc rồi chợt cười nói: “Không cẩn thận làm bị thương thôi. “Bị thương đến mức phải dùng tay trái bưng trà à? Lưu Thi Đàm cau mày hỏi. Về đến viện, Thẩm Ngân Thu liền cởi áo choàng để lộ cánh tay đang cố định nẹp xương: “Rạn xương nhẹ thôi, tự gây ra, sẽ nhanh khỏi. Lưu Thi Đàm vừa nghe nói là rạn xương, liền sửng sốt: “Con tự mình gây ra rạn xương? Giọng đầy hoài nghi. Thẩm Ngân Thu nhất thời chẳng nghĩ ra lý do nào hợp lý để xua tan nghi ngờ, chỉ đành trấn tĩnh nhìn mẫu thân, gật đầu nói: “Là con tự làm mình bị thương. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương