“Là thật ạ. – Lạc An ngẩng đầu nhìn phụ hoàng mình, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc – “Phụ hoàng nghĩ con bị Ngân Thu lừa nên mới không tin nàng ấy sao?
Vạn Sĩ đế đặt bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói:“Không phải, công chúa của trẫm thông minh như vậy sao có thể bị lừa được. Chỉ là hôm nay Thẩm Ngân Thu khiến chúng ta quá đỗi bất ngờ, có đúng không?
“Vâng, phụ hoàng. Nàng ấy không chút sợ hãi, không do dự, cũng không lui bước. Khi cung nữ kia mở miệng, vô thức sẽ khiến người ta bị cuốn theo, chính nàng ấy là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nhéo con một cái, rồi mặt không đổi sắc kéo con ra sau lưng che chở. Thật sự quá ngầu! Nàng ấy thật sự không biết võ công sao? – Lạc An vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy, lại hỏi lại lần nữa.
Vạn Sĩ Thừa Lăng đáp:“Nàng ấy đích thực không biết võ, ngày thường chỉ như một tiểu thư yếu đuối nhát gan. Nhưng xem ra là người vô cùng cảnh giác, có lẽ trước đây nàng ấy cố tình tỏ ra mờ nhạt để giảm bớt sự chú ý. Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nên điều tra về nàng ấy.
Vạn Sĩ đế nheo mắt:“Ngươi bây giờ mà điều tra, ngươi nghĩ Vạn Sĩ Yến sẽ không phát hiện? Nhị tiểu thư ngoại thích nhà họ Lưu, lại là thứ nữ của Tả Tể tướng , xác nhận sau lưng không có thế lực nào khác, thì cũng chỉ là một cô nương thông minh hơn người mà thôi, không cần phải điều tra quá kỹ.