Vạn Sĩ Yến và Lục Hộ Quân quen biết từ thuở nhỏ. Từ khi Lục Hộ Quân mười hai tuổi vào doanh trại rèn luyện, tính cách càng thêm trầm ổn, rất hiếm khi lộ ra vẻ giận dữ như lúc này.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Vạn Sĩ Yến khẽ bật cười thành tiếng.

“Cười, cười, cười! Hôm nay ngươi thật kỳ lạ… Hừ… người đâu!Lục Hộ Quân cười lạnh hai tiếng, gọi lớn.

Bên ngoài lập tức có một tiểu đồng quỳ một gối, chờ lệnh.

“Ngươi đến hậu viện, điều tra xem người vừa đánh đàn là ai.

“Dạ, thiếu gia.

Vạn Sĩ Yến nhìn bóng dáng tiểu đồng phóng đi như gió, nụ cười dần tan, trầm giọng nói:“Ngươi vẫn nhạy bén như vậy.

“Huynh đệ, ngươi không phải đang đề phòng ta đấy chứ?Lục Hộ Quân ngồi xuống bên bàn, đối diện với Vạn Sĩ Yến, vắt chân, ngón tay trỏ có vết chai nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, phát ra tiếng vang khe khẽ.

“…Vạn Sĩ Yến không trả lời — hắn không nghi ngờ huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng mình, nhưng… hắn cũng không muốn để Lục Hộ Quân phát hiện ra Thẩm Ngân Thu.

Trên người nàng có một khí chất vô cùng đặc biệt, từ khi ở lầu gác nhìn xuống dưới mai viên, giữa bao nhiêu nữ tử, Lục Hộ Quân chỉ hỏi đúng một người — điều đó đã nói lên tất cả.

Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian…Thân thể này, hắn còn gắng được.

Lục Hộ Quân ngày càng cảm thấy nghi hoặc. Lúc này, tiểu đồng lanh lợi kia đã quay lại, cung kính bẩm báo:

“Thiếu gia, người vừa rồi đánh đàn là nhị tiểu thư của Tả tướng phủ, khúc đàn có tên Tứ Phương Địch Hồi Tình.Tiểu đồng này làm việc vô cùng cẩn trọng, thấy thiếu gia có vẻ hứng thú thì báo cáo rõ ràng:“Nhị tiểu thư kia vừa mới hồi kinh không lâu, nghe nói từng gặp chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận bị thương ở mắt.

Trong đầu Lục Hộ Quân lập tức hiện lên bóng dáng cô nương dưới tàng mai, mắt bịt bạch lăng, y phục lay động như sắp bay lên — hắn khẽ thì thầm:“Hóa ra là nàng.

Dưới ống tay áo rộng, bàn tay Vạn Sĩ Yến âm thầm siết chặt, dần dần nhắm mắt lại.

Lục Hộ Quân hoàn hồn, phất tay cho tiểu đồng lui ra, rồi quay người nhìn Vạn Sĩ Yến đang nằm trên trường kỷ, được đắp chăn lông, tặc lưỡi nói:“Vậy nên ngươi để ý đến nhị tiểu thư của Tả tướng phủ rồi?

Vạn Sĩ Yến vẫn không đáp.

Lục Hộ Quân tự mình gật gù:“Mai ta vào cung xin Hoàng thượng ban chỉ, rước người về phủ ngươi luôn. Như vậy ngươi cũng có thể bớt phun vài ngụm máu.

“Khoan đã!Vạn Sĩ Yến nhìn thẳng vào hắn:“Đừng đẩy nàng ra trước sóng gió. Mắt nàng còn chưa lành, chuyện này… để ta tự mình lo liệu.

Lục Hộ Quân nhướng mày, cười nhạt nhìn hắn, trong đầu vẫn không kìm được nhớ lại cảm giác khi nhìn thấy Thẩm Ngân Thu, nhưng chỉ chốc lát đã vứt khỏi tâm trí.

Trong yến hội, nha hoàn bên cạnh phu nhân tướng quân vô tình thấy tiểu đồng của Lục thiếu gia đi dò hỏi tin tức, liền tìm dịp tới thăm dò, sau đó quay về ghé tai nói nhỏ:

“Phu nhân, vừa rồi tiểu đồng bên người thiếu gia có đến dò hỏi về nhị tiểu thư của Tả tướng phủ.

Phu nhân tướng quân lập tức liếc mắt nhìn Thẩm Ngân Thu — người đang an tĩnh ngồi bên cạnh Duệ Vương phi. Chẳng lẽ… bị nhi tử mình để mắt đến rồi?

Tính cách ổn trọng, cầm nghệ xuất chúng, chỉ là… đôi mắt ấy. Nếu cưới về, phải sắp xếp thế nào trong phủ? Làm sao chăm sóc cho con trai bà?

Lúc này Thẩm Ngân Thu đang chìm đắm trong thế giới của điểm tâm ngọt. Duệ Vương phi dường như rất thích nàng, thấy nàng ăn hai khối liền sai người đến nhà bếp mang thêm mấy dĩa với hương vị khác nhau cho nàng nếm thử.

Nàng ăn vô cùng mãn nguyện, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu ánh mắt ghen ghét lườm mình.

Thẩm Kim Thu sao có thể nuốt trôi cơn tức này?! Một kẻ vốn nên trở thành trò cười của mọi người, lại chỉ nhờ một khúc đàn mà được mọi người tán thưởng. Không phải nói Duệ Vương phi nổi tiếng khó gần hay sao? Sao đến lúc này vẫn chưa mắng mỏ Thẩm Ngân Thu lấy một câu?

“Nương, nàng ta thật quá đáng! Hoàn toàn không nhớ lời tổ mẫu dặn, cứ thế làm nổi bật bản thân, nhất định là có mưu đồ gì đó!Thẩm Kim Thu nghiến răng nói nhỏ.

Trương thị hờ hững liếc nhìn Thẩm Ngân Thu, thản nhiên đáp:“Đừng nóng. Phu nhân tướng quân sẽ không chọn một kẻ mù làm dâu đâu. Dù có để mắt thật, thì kẻ đó cũng sẽ tự chuốc lấy phiền toái. Con nhìn xem, trong yến tiệc hôm nay, có tiểu thư nhà nào không nhắm đến Thiếu tướng quân?

Hai mẹ con thì thầm, song trong lòng Thẩm Kim Thu vẫn nghẹn uất không nguôi. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại không thể tìm ra nhược điểm nào để hạ bệ Thẩm Ngân Thu!

Đôi mắt đảo một vòng, nàng bỗng nhìn sang Liên Hân Di, thiên kim Hữu tướng phủ đang ngồi gần đó với vẻ mặt lạnh băng, rõ ràng cũng vô cùng không vui.

Ai chẳng biết Liên Hân Di để ý Thiếu tướng quân đâu chỉ một hai ngày? Giờ nhìn thấy Thẩm Ngân Thu nổi bật như vậy, lọt vào mắt xanh của phu nhân tướng quân, không giận mới là lạ!

Thẩm Kim Thu đứng dậy, ưu nhã bước tới ngồi cạnh Liên Hân Di, không nói lời nào, chỉ mỉm cười mà ngắm nhìn vẻ mặt đang cố kiềm chế tức giận của nàng kia — tịnh không che giấu nổi.

Dưới ánh mắt phẫn nộ của đối phương, nàng mới chậm rãi mở miệng:“Liên tiểu thư chẳng phải từng nói nhất định sẽ trở thành thiếu phu nhân của tướng quân phủ sao? Giờ mẹ chồng tương lai đang ở ngay kia kìa, sao không qua chào hỏi một tiếng?

“Hừ, phiền Thẩm tiểu thư đừng cố tình bôi nhọ thanh danh của ta! Ngươi và con tiện nhân muội muội kia thật giống nhau, đáng tiếc là một thứ nữ còn có thể giẫm lên đầu ngươi, khiến người ta tưởng nàng ta mới là đích nữ của Tả tướng phủ. Nhìn lại phong thái của nàng ta xem, rồi lại nhìn nụ cười trên mặt Duệ Vương phi, xem ra ai mới thật sự được coi trọng?Vừa nói, Liên Hân Di vừa liếc nhìn Thẩm Kim Thu, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Thẩm Kim Thu cố nặn ra một nụ cười:“Ngươi cũng biết từ nhỏ muội muội ta không lớn lên ở kinh thành, học theo mấy thứ lề lối dân dã thì có thể qua mắt thiên hạ một thời, nhưng so được với thân phận đích nữ của ngươi và ta sao?

Lời này xem như nàng đã nhượng bộ một bước, Liên Hân Di nào phải kẻ ngu, chăm chú nhìn kỹ nụ cười không chạm đến đáy mắt của Thẩm Kim Thu, thấp giọng hỏi:“Ý ngươi là gì?

“Ý ta là, cho dù vị trí thiếu phu nhân thật sự rơi vào tay ngươi, cũng không thể để nó rơi vào tay một thứ nữ! Nếu để nàng ta cưới vào tướng quân phủ, vậy thì danh tiếng của ta và ngươi — hai đích nữ danh môn — để vào đâu?Giọng nàng khi nói những lời này đầy căm giận.

Liên Hân Di nghe vậy, không khỏi nghiêm sắc mặt, thu lại địch ý:“Lời này quả thật không sai. Nhưng… ngươi thật lòng cam tâm nhường vị trí thiếu phu nhân ấy cho ta sao?

“Ngươi thấy ta ngu đến thế sao?

Sắc mặt Liên Hân Di lập tức trầm xuống.

Thẩm Kim Thu mỉm cười rạng rỡ:“Loại trừ nàng ta, chúng ta công bằng cạnh tranh, mặt mũi ai nấy cũng đều giữ được.

Liên Hân Di nghe xong mới dịu mặt đi đôi chút:“Câu đó thì ta đồng ý. Vậy chẳng hay… giờ ngươi nghĩ ra cách gì để đè nàng ta xuống rồi à?

“Ta một mình khó làm gì được. Ai chẳng biết Vũ Hồng vũ bộ của đại tiểu thư phủ Hữu tướng là độc bộ thiên hạ?

Liên Hân Di lộ vẻ đắc ý, nhưng miệng vẫn khiêm tốn:“Nào có như ngươi nói quá thế.

“Ta đệm đàn tì bà cho ngươi múa, thế nào?Thẩm Kim Thu tất nhiên sẽ không chọn gảy đàn, vì sợ lại khiến người ta nhớ đến khúc đàn khiến rung động lòng người khi nãy của Thẩm Ngân Thu — loại cầm âm ấy, nàng không thể tái hiện.

Liên Hân Di suy nghĩ một lát, rồi đi hỏi ý mẫu thân. Được mẹ đồng ý, nàng mới quay lại gật đầu. Thẩm Kim Thu thầm cười khinh, xem ra đối phương chẳng dám tự quyết việc gì nếu không được mẫu thân cho phép.

Chẳng bao lâu sau, tin tức hai tiểu thư của Tả tướng và Hữu tướng phủ liên thủ biểu diễn tài nghệ đã lan truyền khắp yến tiệc.

Tiếng xì xào bàn luận trong hoa viên lập tức lắng xuống. Hai phủ tướng tả hữu từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, nay tiểu thư hai nhà lại cùng nhau biểu diễn — quả thật hiếm thấy.

Phu nhân tướng quân cũng có vẻ hứng thú, nhìn hai vị tiểu thư bước lên hành lễ, mỹ mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, liền hỏi:“Các ngươi định biểu diễn gì?

Liên Hân Di cúi đầu mỉm cười:“Hồi bẩm phu nhân, Hân Di xin múa một khúc Vũ Hồng, mong phu nhân không chê cười.

Thẩm Kim Thu cũng dịu dàng đáp:“Hồi phu nhân, Kim Thu sẽ đệm đàn tì bà cho Hân Di.

Lời nàng vừa dứt, không ít người thấp giọng trầm trồ — đích nữ của Thẩm gia không tranh phong, ngược lại cam nguyện làm nền cho người khác, đúng là rộng lượng hiếm thấy.

Ánh mắt phu nhân tướng quân cũng vì vậy mà nhìn Thẩm Kim Thu thêm mấy phần tán thưởng — đa phần các tiểu thư hôm nay đều muốn phô trương tài năng trước mặt bà, còn nàng lại thể hiện sự khiêm cung đáng quý.Nghĩ vậy, bà liếc nhìn Thẩm Ngân Thu vẫn đang an tĩnh ngồi cạnh Duệ Vương phi, trong lòng nghĩ: Hai chị em nhà này, đều không đơn giản.

Bà mỉm cười:“Đã nghe danh Vũ Hồng vũ bộ của Liên tiểu thư từ lâu, múa như chim hồng phiêu dật, như rồng lượn uyển chuyển. Hôm nay bản phu nhân có phúc được xem rồi.

Liên Hân Di vội khiêm tốn:“Phu nhân quá khen, Hân Di không dám nhận.

Bên này, Thẩm Kim Thu dường như không nghe thấy lời khen dành cho Liên Hân Di, chỉ ôm lấy đàn tì bà, khẽ vuốt dây một lượt, rồi mỉm cười gật đầu với Liên Hân Di.

Liên Hân Di mỉm cười duyên dáng với phu nhân tướng quân, tung tay áo, xoay người bước vào điệu múa.

Tiếng tì bà vang lên réo rắt, hòa quyện với hương mai thoảng trong gió, tạo thành một khung cảnh như tranh. Liên Hân Di múa uyển chuyển, khiến người người không thể rời mắt.Còn Thẩm Ngân Thu, tuy không thấy được điệu múa, nhưng vẫn có thể nghe ra tiếng đàn rất ổn — nàng không hiểu tì bà quá sâu, nhưng cũng nhận biết được kỹ nghệ của Thẩm Kim Thu quả thật không tệ. Dù sao cũng là đích nữ, luôn có đôi phần tài nghệ làm chỗ dựa.

Khúc kết, vũ dừng. Thẩm Kim Thu và Liên Hân Di đứng cạnh nhau, hành lễ về phía phu nhân tướng quân, kết thúc màn trình diễn.

Ánh mắt phu nhân tướng quân đầy ý cười, rõ ràng là rất hài lòng với hai vị tiểu thư này, nhưng lại nhìn Thẩm Kim Thu kỹ hơn một chút.

Trương thị nở nụ cười rạng rỡ — nữ nhi của bà không thua kém ai hết. Giờ phút này chính là minh chứng rõ ràng.

Duệ Vương phi cười nói:“Tiểu thư phủ Thừa tướng quả thật ai cũng có tài. Không biết Ngân Thu có biết đánh đàn tì bà không nhỉ?

Nụ cười trên mặt Thẩm Kim Thu bỗng khựng lại, ngón tay ôm đàn tì bà siết chặt.Thẩm Ngân Thu nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ xin lỗi:“Hồi bẩm Vương phi nương nương, Ngân Thu tài hèn học cạn, chỉ có đôi chút hiểu biết về cầm, còn tì bà thì không rành.

“Thì ra là vậy.Duệ Vương phi cũng không truy hỏi thêm.

Thẩm Kim Thu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở về ngồi cạnh mẫu thân.

Phu nhân tướng quân lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngân Thu, mỉm cười nói với Duệ Vương phi:“Xem ra Vương phi nương nương rất có cảm tình với tiểu nha đầu Ngân Thu này.

“Ừm, nha đầu này lanh lợi lại mang tật nơi mắt, bổn cung thấy hợp ý, muốn quan tâm nàng một chút.

Thẩm Ngân Thu mỉm cười cảm tạ.

Duệ Vương phi lại cười bảo:“Nghiêng đầu về bên phải chút đi, ta ngồi bên này. Ngươi lại cảm ơn nha hoàn của ta làm gì?

Thẩm Ngân Thu ngẩn người, hơi lúng túng, trong lòng âm thầm buồn bực — quả nhiên mắt không thấy đúng là phiền toái!

Mấy nha hoàn bên cạnh Vương phi đều nhịn không được bật cười, ánh mắt của những người xung quanh cũng không ngừng đổ dồn về phía Duệ Vương phi. Từ đó trở đi, các tiết mục biểu diễn tiếp theo gần như không còn mấy ai chú tâm theo dõi nữa.

Thời gian từng chút trôi qua, yến tiệc vẫn chưa kết thúc. Thẩm Ngân Thu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần.

Mãi đến khi Liễu Yên và Đường Duệ xuất hiện bên cạnh, muốn rủ nàng đi dạo giải khuây, nàng còn chưa kịp từ chối thì đã nghe Duệ Vương phi cười nói:“Ừ, có bạn đồng hành thì yến hội mới vui. Đi đi.

Thế là Thẩm Ngân Thu với gương mặt ngái ngủ liền bị kéo đi.

“Ta không ngờ ngươi đàn hay đến thế! Khúc nhạc đó thật sự là ngươi tự sáng tác sao? Quá lợi hại! Khác hẳn với những bản ta từng nghe. Trước đây nghe đàn đều khiến ta muốn ngủ, ngay cả khi Đường Duệ gảy cũng vậy. Ấy thế mà bản của ngươi lại khiến người ta tỉnh táo hẳn, Ngân Cầu Nhi, ngươi còn biết đàn thêm bản nào nữa không?

“Ừm?Liễu Yên cứ ríu rít một mình một hồi, không thấy ai đáp lời, quay đầu lại thì thấy Thẩm Ngân Thu đang ngáp, liền trợn mắt ngạc nhiên:“Ngươi buồn ngủ thật sao? Trông cứ như sắp ngủ đến nơi rồi vậy.

Thẩm Ngân Thu không còn tinh thần, gật đầu yếu ớt:“Ừm… buồn ngủ quá.