Cảm xúc của Thẩm Ngân Thu không kịp giấu, Vạn Sĩ Yến lập tức nhận ra, đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:“Làm sao mà tự dưng lại không vui rồi? Đừng lo, cô ấy sẽ không sao đâu. Đến lúc này nàng mới cảm thấy có gì đó không ổn — chuyện cô gái bán cá vừa rồi hình như không đơn giản như vẻ bề ngoài. Rất khả nghi, nhưng vào khoảnh khắc đó nàng thật sự không nghĩ sâu xa được. Không ngờ, Vạn Sĩ Yến lại thẳng thắn:“Đám người gây sự đó là ta phái đi làm loạn sạp cá, nên nàng không cần lo lắng. “Không, ta chỉ đang sốc vì không ngờ chàng lại là loại người như thế!Thẩm Ngân Thu trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ được rằng Vạn Sĩ Yến sẽ dùng mấy chiêu hạ lưu như vậy.“Chàng bắt cô ấy vào nha môn làm gì? Nếu cố ý gây chuyện rồi nhanh chóng điều quan sai tới, vậy chỉ có thể là muốn kiếm một lý do danh chính ngôn thuận để bắt cô gái ấy vào nha môn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương