Giọng điệu của Thẩm Ngân Thu khiến mọi người xung quanh nhìn nhau liên tục, nàng hừ nhẹ một tiếng, tỏ ra cao lãnh. Vạn Sĩ Yến liền đỡ lời cho nàng: “Đây là tiểu đệ của tại hạ, tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có sở trường riêng. Hắn không thể nói rằng đưa nàng theo là để rèn luyện — vụ án này đã thu hút nhiều sự chú ý, nếu bị phát hiện mang tâm lý chơi đùa thì sẽ chọc giận người khác. Lý bộ đầu đánh giá Thẩm Ngân Thu từ đầu đến chân, hoàn toàn không xem ra gì. Cánh tay thì gầy, chân thì nhỏ, giọng lại còn ẻo lả, rõ ràng không biết võ công. Thẩm Ngân Thu cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt khinh thường đó, nàng ngẩng đầu liếc gã một cái, không thèm để ý. Một người điều tra hơn hai tháng mà vẫn chưa lần ra được manh mối, nàng chẳng buồn tốn công đôi co. Bây giờ đã xác định thi thể kia không phải thiên kim của Hữu tướng phủ, vậy thì thân phận thật sự là tiểu thư nhà ai — sẽ là manh mối tiếp theo để điều tra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương