Thẩm Ngân Thu vốn định để Vạn Sĩ Yến cõng một đoạn rồi xuống, nhưng được người ta cõng quả thực thoải mái hơn đi bộ nhiều. Nàng ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu, lúc tỉnh lại thì đã nằm trong viện của Hầu phủ rồi. Tiếng “choang!” chói tai của một cái chậu sắt rơi xuống đất khiến nàng giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn rèm giường quen thuộc hồi lâu mới dần lấy lại ý thức. Khi nàng còn đang ngồi dậy trong chăn, Thiên Vân đã nhanh chóng chạy vào từ ngoài cửa, thấy nàng thức dậy thì hối hận vô cùng:“Chủ tử bị đánh thức rồi ạ? Tất cả là lỗi của bọn nô tỳ vụng về, không cầm chắc cái chậu đựng nước nên làm rơi mất. Thẩm Ngân Thu nhìn nàng một lúc lâu mới sắp xếp được suy nghĩ trong đầu. Nàng được Vạn Sĩ Yến cõng về, rồi hình như không có tiền đồ mà thiếp đi mất. Lúc này đèn nến sáng rực khắp phòng, nàng chẳng phân biệt nổi đã qua bao lâu. Thiên Vân biết chủ tử nhà mình mới tỉnh, đầu óc thường hơi mơ màng, nên cứ để nàng nhìn thoải mái, còn mình thì nhanh tay nhanh chân chuẩn bị hầu hạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương