Trên phố có không ít cặp nam nữ đi đôi, mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng, nhưng dù sánh vai bên nhau cũng không ai dám vượt quá lễ nghi. Trong khi đó, Thẩm Ngân Thu và Vạn Sĩ Yến lại thản nhiên tay trong tay, đeo mặt nạ thẳng thắn đi giữa đám đông, tư thế nữ tử đi trước kéo tay nam tử phía sau khiến nhiều dân chúng xung quanh tò mò len lén nhìn họ.

Thanh Trúc và hai tiểu tư đi sát theo sau. Nhìn ánh mắt của người dân thỉnh thoảng lại liếc về phía chủ tử nhà mình, khóe miệng họ đều có chút co giật. Thanh Trúc thật không hiểu tại sao chủ tử lại dung túng thế tử phi “nghịch ngợm” như vậy.

Trong đầu Thẩm Ngân Thu lúc này chỉ nghĩ đến chuyện làm sao nhanh chóng truy ra tung tích hung thủ. Nàng vừa tự nhủ không được nóng vội, cần giữ bình tĩnh, vừa không kìm được mà suy đoán đủ điều. Nếu lớp giấy da trâu ban nãy thực sự là da người, thì vì sao hung thủ lại chế thành đèn lồng rồi đem bán rẻ? Có phải tên bán đèn kia là kẻ đứng sau? Đáng tiếc là người đó cứ như từ trên trời rơi xuống, dù hòa đồng với các tiểu thương xung quanh, nhưng hỏi kỹ thì không ai biết hắn từ đâu đến, nhà ở nơi nào.

Mải nghĩ ngợi, nàng cúi đầu đi về phía trước suýt nữa thì đụng vào người qua đường. Vạn Sĩ Yến, luôn bị nàng kéo đi, đúng lúc giữ lấy nàng, còn nhẹ nhàng vỗ lưng như đang dỗ dành:“A Thu, nàng đang gấp cái gì vậy?

“Ta không có gấp.Thẩm Ngân Thu theo phản xạ lập tức phản bác, nhưng vừa nói xong đã nhận ra mình đang bị ôm vào lòng. Hương thuốc trên người Vạn Sĩ Yến giờ đây đã mờ nhạt, thay vào đó là một mùi thơm mát dễ chịu.