Thẩm Ngân Thu khẽ hỏi:“Chúng ta có nên tới chào hỏi không? Vạn Sĩ Yến bật cười khe khẽ:“Chẳng lẽ nàng quên chúng ta đang đeo mặt nạ? Đổi quán trà đi. Thẩm Ngân Thu như bừng tỉnh – đúng thế! Đang đeo mặt nạ thì ngại gì ai nhận ra! Nghĩ vậy, nàng liền kéo tay Vạn Sĩ Yến quay người rời đi. Nghĩ thì đẹp, nhưng chưa kịp bước được mấy bước, liền bị một giọng nói trong trẻo mà trầm ổn gọi với theo:“Có phải biểu đệ Vạn Sĩ Yến và biểu đệ muội đó không? Thẩm Ngân Thu lập tức dừng chân, ngẩng đầu nhìn Vạn Sĩ Yến cầu cứu, ánh mắt như muốn nói: “Chẳng phải chàng bảo đeo mặt nạ rồi sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương