Vạn Sĩ Yến ban đầu định trực tiếp đưa cho chủ sạp mười lăm văn, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngân Thu đang hăng say mặc cả với ông ta, lại thấy thú vị nên không ngăn nàng, để nàng tiếp tục. Thẩm Ngân Thu từ trước đến nay chưa từng mặc cả, mua đồ toàn là thích gì thì để Thiên Quang trả tiền. Thấy chủ sạp vẫn kiên quyết không chịu bớt, nàng đảo mắt một vòng, đặt mặt nạ xuống:“Thôi được rồi, ta không mua nữa. Vạn Sĩ Yến không cho là nàng thực sự vì mấy đồng tiền mà không mua, liền phụ họa:“Phía trước còn nhiều sạp, chúng ta cứ thong thả chọn, chẳng cần vội. Hai người làm ra vẻ muốn rời đi. Chủ sạp thoáng chần chừ, nhìn y phục họ mặc không giống người thường — rõ ràng là con nhà phú quý, sao lại vì chút tiền lẻ mà cò kè với ông? Phải biết rằng bình thường những công tử nhà giàu tới đây đều ném nguyên cả nén bạc, còn chẳng cần thối lại. Ông ta ngờ vực liếc nhìn Vạn Sĩ Yến — nam nhân này sao lại không tỏ ra hào phóng trước mặt thê tử chứ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương