Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngân Thu và Vạn Sĩ Yến dùng xong bữa sáng liền nắm tay nhau tới Thất Tinh viện một lần nữa. Lần này, trưởng công chúa không ngăn cản họ vào như hôm qua, những thị vệ canh giữ ngoài viện cũng đã rút đi. Thẩm Ngân Thu khẽ hít một hơi, không biết có phải tâm lý ảnh hưởng không, nhưng nàng vẫn ngửi thấy trong viện vương vất mùi máu tanh nhàn nhạt. Vừa bước vào phòng, mùi thuốc đông y xộc thẳng vào mũi, mới chỉ qua một đêm, Vạn Sĩ Thịnh đã uống bao nhiêu thang thuốc rồi? Thẩm Ngân Thu âm thầm nghĩ. Hai người chào hỏi vương gia và công chúa. Thẩm Ngân Thu không để tâm đến ánh mắt không thiện ý của trưởng công chúa, lặng lẽ quan sát sắc mặt của hai người, xem ra họ đã thức trắng cả đêm trông coi Vạn Sĩ Thịnh. Vạn Sĩ Yến hỏi han tình hình của Vạn Sĩ Thịnh, vương gia đích thân trả lời, còn trưởng công chúa thì mặt lạnh như tiền, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn con trai, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng trò chuyện giữa hai cha con Vạn Sĩ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương