Nàng xoay người đi, chẳng rõ vì sao lại thấy có chút buồn cười. Vạn Sĩ Yến cúi đầu thấy dáng vẻ nàng che miệng, bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nàng, khẽ nói:“Láo xược. “Ta nào có? – Thẩm Ngân Thu buông tay xuống, hừ nhẹ vài tiếng rồi lại trở về dáng vẻ đoan trang – “Nếu chàng không xuất hiện, ta cũng định rời đi rồi. “Họ vung đao múa thương chẳng phân rõ phải trái, lại chịu tử lệnh của trưởng công chúa, tuyệt đối không để nàng vào đâu. Vạn Sĩ Yến cảm thấy cần phải nói rõ cho nàng hiểu điều lợi hại. Hắn nghe tiếng nha hoàn bên cạnh nàng, vội chạy đến thì thấy mũi thương nhuốm máu đã chắn ngang trước mặt nàng, quả thực chướng mắt, chỉ hận không thể đá văng tên nô tài cầm thương kia. Thẩm Ngân Thu khẽ gật đầu:“Cho nên vừa rồi chàng dẫn ta vào, sắc mặt họ đều không khỏi sững sờ, hình như chẳng ngờ chàng lại làm vậy, ha ha… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương