“Nàng muốn biết phương diện nào? Vạn Sĩ Yến quyết định nói rõ ràng với nàng, “Ngày sau e rằng không còn yên bình, nàng có suy nghĩ gì không? Nếu như… Thẩm Ngân Thu lập tức ngắt lời: “Nói chuyện thì thầm thế này bí bức quá, chi bằng chờ về phủ rồi nói? Vạn Sĩ Yến dĩ nhiên cầu còn không được, liền gật đầu đồng ý. Lúc này trên bàn, các món ăn đã bị Thẩm Ngân Thu ăn gần hết, kiểu món ngon như thế này thường số lượng không nhiều. Nàng vừa định ăn nốt phần còn lại thì đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng bước chân khẽ đến nỗi khó nhận ra, nhưng nàng vẫn nhạy bén cảm thấy được. Không biết từ lúc nào, Vạn Sĩ Yến đã nở nụ cười thường thấy, vừa ngẩng đầu liền thấy người kia đi tới, hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị đối phương cắt ngang: “Thế tử không cần hành lễ, Bổn vương cùng Tứ đệ tới thưởng thức món mới của quán ăn này, tình cờ gặp được ngươi. Vốn không định quấy rầy, nhưng thấy khí sắc của ngươi so với trước khá hơn nhiều, Bổn vương rất vui mừng. Thế tử phải dưỡng thân cho tốt mới phải. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương