Vạn Sĩ Yến căn bản không nghe thấy gì cả. Thẩm Ngân Thu hỏi hắn cảm thấy thế nào — cảm thấy cái gì chứ? Hắn nhìn nàng, định bảo nàng nói lại một lần nữa. Thế nhưng Thẩm Ngân Thu lại mỉm cười như thể đang trêu chọc, rõ ràng là không định lặp lại. “Thế tử? Thẩm Ngân Thu nhắc nhẹ một tiếng. Câu “nước ấm nấu ếch vốn không đáng tin, nhưng bị dịu dàng đối đãi lâu ngày, tính khí Thẩm Ngân Thu cũng bị mài mòn, để lộ ra sự tò mò và tùy ý ẩn sâu trong xương cốt. Từ sau khi xác định Vạn Sĩ Yến tạm thời không có ý hại nàng, nàng thậm chí còn thích nhân cơ hội trêu chọc hắn một chút. Vạn Sĩ Yến thấy nàng vui vẻ, cũng dung túng chút tính khí nhỏ nhặt ấy của nàng, liền khẽ lắc đầu xin lỗi: “Vừa rồi có hơi thất thần, A Thu có thể nói lại một lần nữa không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương