Vì vậy, hắn không động đến Vạn Sĩ Yến, nhưng chưa từng hứa không trêu chọc vị thế tử phi mới cưới của y! Thế mà càng trêu, hắn lại càng thấy Thẩm Ngân Thu rất tốt. Nghĩ kỹ lại, Vạn Sĩ Yến đen tối như thế, Thẩm Ngân Thu lấy hắn chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao? Một người có tài đánh đàn như nàng, nên được sống thật yên ổn mới đúng.

Hắn thất thần như vậy, trong mắt Trưởng công chúa lại là lo lắng. Bà nắm tay hắn, vừa từ ái vừa nghiêm khắc dặn dò:“Thịnh nhi, bất kể nó thế nào, con cũng không được ra tay. Có mẹ ở đây, không sợ gì cả.

Vạn Sĩ Thịnh vội trấn an:“Mẫu thân yên tâm, người cũng rõ thể trạng của huynh ấy. Ngàn vạn lần đừng vì tức giận mà hành động bừa bãi, phụ thân sẽ không vui đâu. Hoàng thượng lại coi trọng phụ thân, nếu xảy ra việc gì, hoàng thượng khó xử thì cũng bất lợi với chúng ta.

Dù mẫu thân hắn là trưởng công chúa tôn quý, nhưng nếu bị tra ra bà với tư cách chính thất mà ra tay hại đích trưởng tử, thì dù có quyền thế cũng khó mà biện minh.

Nhắc đến hoàng thượng, sắc mặt trưởng công chúa cũng sa sầm:“Lần trước không biết hoàng thượng nhận được tin tức từ đâu, trong sáng ngoài tối nhắc đến chuyện này mấy lần. Ý tứ cũng là như vậy. Ai cũng biết cái vị thế tử kia không sống thêm được bao nhiêu năm nữa, đã nhịn được đến giờ thì nhịn thêm một hai năm cũng chẳng sao. Đến lúc đó, tước vị tự nhiên là của con.