Thẩm Ngân Thu chạy tới giường quý phi, lục lọi một hồi mà vẫn không thấy món đồ đâu — rõ ràng nàng nhớ mình đã đặt nó trên giường mà? Nàng dốc ngược chăn đệm lên, lật tung cả đệm giường rồi vò đầu bứt tai, càng lúc càng sốt ruột, đến mức phải nằm sấp xuống đất tìm xem có rơi xuống không. Không tìm thấy ở đó, nàng lại chạy đi lục giường nằm, chăn gối gối đầu, cái gì lật được là lật hết. Chớp mắt, gian phòng vốn chỉnh tề đã biến thành bãi chiến trường. Đứng trước giường, Thẩm Ngân Thu thật sự thấy bực bội. Nàng lại đi lục bàn trang điểm, mở hộp phấn son, lọ lọ chai chai đều bị nàng bới tung. “Lạ thật, chẳng lẽ bị Thiên Quang dọn dẹp rồi sao? Thẩm Ngân Thu cau mày không vui, xem ra phải chờ mai hỏi nàng ta một tiếng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương