Thiên Vân bị dỗ đến mức cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn thấy sắc mặt chủ tử rõ ràng đang viết chữ “ngươi thử nói thêm một câu xem, nàng đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Đến tận giờ phải nghỉ ngơi, Vạn Sĩ Yến vẫn chưa quay lại. Thẩm Ngân Thu ngồi khoanh chân trên giường, lòng lẩm bẩm: Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì? Mà cũng đâu phải người dễ giận như vậy… dù hôm qua đúng là cảm xúc có hơi lạ thật. Nhưng suốt cả ngày không thấy bóng dáng, đúng là hơi đáng nghi. Nàng vốn nghĩ hắn sẽ quay lại, cộng thêm chiều nay ngủ nhiều, nên không dễ buồn ngủ, liền cho Thiên Quang Thiên Vân đi nghỉ trước. Trong căn phòng yên ắng giờ đây chỉ còn tiếng nến đỏ cháy tí tách, bên ngoài im lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió lạnh thổi gào. Nàng ngồi yên một lúc, rồi bật người dậy, khoác thêm áo choàng, mang giày, lặng lẽ mở cửa phòng. Vừa mở cửa, gió lạnh ập vào khiến nàng rùng mình một cái, ở trong phòng ấm áp cả ngày đã quên mất bên ngoài giá rét thế nào. Một chiếc áo choàng thôi, sao chịu nổi cái rét này? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương