Viện Trường An của thế tử rốt cuộc cất giấu bí mật gì, mà Vạn Sĩ Thịnh – một kẻ kiêu căng như hắn – lại suốt bao năm không dám bước chân vào? Ngay cả đám hạ nhân đã ở phủ hơn mười năm cũng biết, khi nhị thiếu gia bảy tuổi – cái tuổi mà đến chó cũng ngán – lại được Trưởng công chúa cưng chiều đến tận xương tủy, chỉ vì mâu thuẫn vài câu, hắn đã đẩy vị thế tử thân thể yếu ớt xuống hồ. Ban đầu, đây vốn là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Thế nhưng, thế tử thể nhược suýt chút nữa mất mạng, còn nhị thiếu gia khi ấy ngây ngô hoảng loạn đã bị vương gia lạnh mặt quát mắng suốt nửa ngày, ép quỳ suốt một buổi chiều đến cả đêm ngoài cửa phòng thế tử, mãi cho đến khi người tỉnh lại. Nhị thiếu gia lúc ấy còn nhỏ, tận mắt thấy thế tử được vớt lên với sắc mặt trắng bệch, đã vô cùng sợ hãi. Đêm khuya lại phải quỳ gối hứng gió lạnh, đến sáng thì ngất lịm. Trùng hợp lúc đó thế tử cũng tỉnh lại. Vương gia liền bắt nhị thiếu gia thề độc: cả đời này không được ra tay với thế tử, nếu chưa có lệnh của người, không được bén mảng đến viện Trường An, và thậm chí – để tránh chọc giận thế tử – không được tùy tiện bắt chuyện với hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương