Thẩm Ngân Thu chậc chậc hai tiếng, cùng Vạn Sĩ Yến sóng vai đi về. An bá đã đi làm việc khác.

“Không biết bà ta lại định giở trò gì, cứ cảm thấy không đơn giản đâu. — Thẩm Ngân Thu nghiêng đầu liếc nhìn Vạn Sĩ Yến, rồi hứng thú bắt đầu đếm lông mi hắn. Ui, làn da này đúng là chẳng thua gì mình, thậm chí còn có gì đó hơn ấy chứ. Nói chung nhìn trái nhìn phải đều thấy thuận mắt, nhìn mãi không chán, đẹp trai hết phần người khác.

“Ừ, hôm nay đột ngột hủy gặp chắc chắn là có toan tính khác. — Vạn Sĩ Yến vừa nói vừa cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt cười tít của nàng.“Nàng… nàng nhìn gì vậy…

“Nhìn chàng đó. Nè, chàng đúng là càng nhìn càng cuốn nha. Ta thuộc dạng lần đầu nhìn thì thấy tạm được, nhìn kỹ thì lại thấy chẳng có điểm nhấn gì đặc biệt. — Thẩm Ngân Thu còn chớp mắt với hắn một cái.

Vạn Sĩ Yến thầm nghĩ: Ta không hề muốn thi đua ai đẹp hơn với một tiểu cô nương như nàng đâu nhé. Nhưng phải thừa nhận, khi nghe nàng khen, trong lòng hắn lại trào lên một cảm xúc lạ lẫm, như có thứ gì đó đang đâm chồi.