Đến khi ra khỏi cửa Hạc Quy Lâu, Thẩm Ngân Thu mới bừng tỉnh ngộ:“Hắn… hắn vậy mà không ra tay! Lời cảm khái muộn màng này lại vừa vặn chạm đến nơi mềm yếu trong lòng Vạn Sĩ Yến. Hắn không kiêng kỵ gì, đưa tay xoa đầu nàng, dịu giọng nói:“Hắn không dám. “Tại sao? — Nhìn kiểu gì thì Vạn Sĩ Yến cũng không giống người khiến người khác phải sợ. Nghĩ lại thì đúng là vừa rồi Vạn Sĩ Thịnh có vẻ định ra tay thật, nhưng sau một thoáng do dự lại đột nhiên buông tay. “Chuyện này nói ra thì dài, chỉ cần ta chưa khỏi bệnh, hắn sẽ không dám động thủ. — Vạn Sĩ Yến vừa nói vừa kéo Thẩm Ngân Thu lên xe ngựa. Thẩm Ngân Thu ngồi vào trong xe, nghĩ thầm, nghe Vạn Sĩ Yến nói vậy thì lại thấy Vạn Sĩ Thịnh… cũng không đến mức quá bá đạo như tưởng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương