Thẩm Ngân Thu thấy vẻ mặt Vạn Sĩ Yến như có chút bất đắc dĩ, liền chống cằm hỏi:“Chàng có thấy ta rất kỳ quặc không?

Vạn Sĩ Yến đáp:“Không.

Trời ơi, sao hắn nói gì ta cũng muốn tin thế này! — Thẩm Ngân Thu âm thầm nâng chén trà đã nguội lên, mấy lá trà nhẹ nhàng tản ra, lơ lửng trên mặt nước. Nước trà màu thanh lục, trong suốt, theo thời gian dần chuyển sang sẫm hơn, tầng tầng lớp lớp rõ ràng.

Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ bà giáo dạy lễ kia không chịu đem chuyện nàng căn dặn loan truyền ra ngoài? Sao một chút gió cũng không thấy? Nếu quả thực không có chuyện gì, thì sắc mặt tiều tụy của Trương thị hôm nay không thể chỉ do nàng về nhà mẹ khiến bà ta lao lực. Hơn nữa, mấy hôm nay mẫu thân nàng cũng chẳng có hành động gì.

Nếu không khiến Trương thị thân bại danh liệt, nàng cảm thấy thật không hả giận. Nàng vốn không có thâm thù đại hận gì với phủ Thừa tướng, nhưng Trương thị và Thẩm Lận Như nhiều lần muốn mạng nàng, nàng không thể vì “rộng lượng” mà buông tha như chưa từng có chuyện gì. Hơn nữa, hiện giờ nàng nhìn Thẩm Lận Như cũng đã chướng mắt rồi.