Vừa rồi Thẩm Lận Như mới nhớ ra, đứa con gái thứ hai này của ông luôn có phần ương bướng khó bảo. Nhưng dù thế nào, ông cũng không thể trách mắng thê tử mình ngay trong ngày hồi môn của con gái. Gương mặt ông lúc nào cũng nghiêm nghị, nay lại cố gượng cười hòa nhã:“Hôm đó vì canh giờ quan trọng, mẫu thân con chắc cũng hồi hộp quá mức. Lát nữa cha sẽ bắt bà ấy cắt hết móng tay. Bị thương nặng không? Có bôi thuốc chưa? Thẩm Ngân Thu thấy chẳng thú vị gì, cầm tách trà nhấp một ngụm, chẳng buồn ngẩng lên:“Không nặng, có bôi. Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo. Thẩm Lận Như cũng thu lại nụ cười gượng. May mà phòng bếp làm việc nhanh, chẳng bao lâu sau đã có tiểu tư tới báo bữa trưa đã chuẩn bị xong. Dùng cơm xong, trời vẫn còn sớm. Biết Lưu thị ở phủ Thừa tướng vẫn an ổn, Thẩm Ngân Thu cũng yên tâm phần nào. Nghĩ lại, chắc Thẩm Lận Như cũng chưa đến mức độc ác mà động đến mẫu thân nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương