Người bước vào là một tiểu tư, dáng dấp trông cũng coi như thanh tú, chỉ là cứ co rúm lại, rụt rè cúi đầu nhìn thoáng Thẩm Ngân Thu một cái rồi không dám ngẩng lên nữa. Hắn đi sau lưng Thanh Trúc, từng bước đến trước mặt Thẩm Ngân Thu, đầu cúi thấp đến mức nàng chỉ thấy được đỉnh đầu của hắn, cái dáng vẻ rụt cổ như đà điểu rõ mồn một. “Nô tài Triệu Dương bái kiến Thế tử phi, chúc Thế tử phi an khang. – Giọng tiểu tư Triệu Dương hơi run, trông như bị dọa đến mức hồn bay phách tán. Thẩm Ngân Thu không vào trong khách sảnh, đứng ngay tại sân, đón gió nhẹ đánh giá hắn. Nhìn mãi một cái đầu cũng chán, nàng nói:“Ngẩng đầu lên để ta nhìn cho rõ. Người có mặt tại đó nghe nàng nói vậy đều sửng sốt, sao nghe mà có cảm giác như cường hào háo sắc trêu ghẹo nữ tử nhà lành vậy? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương