Sau khi nói xong, không ai hưởng ứng lời của nàng, Thanh Trúc liếc mắt nhìn hai tỳ nữ bên cạnh nàng là Thiên Quang và Thiên Vân, thấy sắc mặt cả hai đều bình thường, dường như không hề cảm thấy năm trăm lượng là một con số lớn.

Trong lòng nàng có phần bài xích cách làm dùng tiền để giải quyết vấn đề của Thẩm Ngân Thu, nhưng cũng còn nhớ rõ thân phận của mình, không dám phản đối lỗ mãng, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:“Bẩm Thế tử phi, cách này e rằng quá tốn kém, người trong phủ nhiều như vậy, vẫn nên giao cho nô tỳ nghĩ cách thì hơn. Xin cho nô tỳ thêm hai ngày, nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau tung tin đồn.

Thẩm Ngân Thu lắc đầu, nàng không muốn kéo dài quá lâu, liền thẳng thắn nói:“Ngươi hãy điều tra toàn bộ đám nha hoàn sai vặt đã đi qua nơi ta nói chuyện với Như Tâm sáng nay, chuyện này không khó. Giờ cứ truyền lệnh ra ngoài, ai bị phát hiện ngậm máu phun người sẽ bị đánh ba mươi trượng. Nếu có kẻ đứng sau chủ động nhận sai thì sẽ xử nhẹ. Nhưng nếu bị điều tra ra thì sẽ bị xử theo gia pháp. Còn người nào báo đúng sự thật, sau khi xác nhận sẽ được thưởng năm trăm lượng. Nếu đây không phải do ai cố ý tung tin thì sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.

Thanh Trúc nhìn nụ cười trên mặt nàng, không dám trái lệnh nữa, chỉ lặng lẽ tuân theo. Nàng thật không ngờ vị Thế tử phi thoạt nhìn rộng lượng, đôi khi còn hơi nghịch ngợm này, lại có mặt không thể nghi ngờ đến vậy. Điều này khiến nàng lần đầu tiên nhận thức rõ, mình chẳng qua chỉ là một a hoàn hầu hạ mà thôi.

Thẩm Ngân Thu liếc nhìn nàng một cái, thấy Thanh Trúc đã hiểu ý thì cũng không nói gì thêm, quay người trở về phòng. Ngoài trời vẫn còn rất lạnh, đã gần cuối năm, lần đầu tiên đón Tết ở kinh thành chắc chắn sẽ không bằng Giang Nam.