Hoắc Lâm Vũ, cái đầu của anh... có phải bị lợn hôn trúng không mà lại ngu ngốc đến vậy. Chứng cứ đã rõ ràng ngay trước mắt mà vẫn không tin, còn một mực tin vào cô em gái “yêu quý” của mình, đúng là đáng thương. “Hoắc Lâm Vũ, nếu không biết nói chuyện thì cút đi, đến đây tìm rắc rối làm gì. Cảnh sát làm việc có quy tắc của họ, liên quan gì đến tôi! Hoắc Tư Kỳ nhìn Hoắc Lâm Vũ với vẻ khó chịu. Ánh mắt cô không có chút cảm xúc nào. Hoắc Lâm Vũ bị quát đến ngẩn người, con bé chết tiệt này dám quát anh ta, chẳng lẽ nó không muốn sống nữa? “Mày... Nếu không phải mày tố cáo Linh Linh, thì Linh Linh có phải vào đó không? Linh Linh có phải chịu ấm ức không? Mày có biết tối qua Linh Linh phải trải qua những gì không?! Hoắc Lâm Vũ giận dữ đến mức muốn xé nát Hoắc Tư Kỳ. Tại sao Linh Linh không phải là em gái ruột của anh ta, còn Hoắc Tư Kỳ thì lại có cùng huyết thống với anh ta. Thật quá bất công. Sống chung dòng máu với cô ta, đúng là nhục nhã. “Ồ, Hoắc Linh Linh ở trong đó một ngày đã chịu không nổi sao? Ở trong đó 24/24 có người bên cạnh mà, không chịu được thì đúng là tiểu thư yếu ớt quá rồi nhỉ. Hoắc Tư Kỳ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng: “Hoắc Lâm Vũ, anh còn nhớ lúc các người nhốt tôi vào cái nhà kho tối đen đó không? Một lần là ba ngày! Ba anh em các người, có từng nghĩ tôi ở trong đó sẽ sợ hãi không, có từng lo lắng cho tôi không? Chắc là không. Tôi đoán trong đầu các người chỉ nghĩ rằng, nếu tôi chết trong đó thì càng tốt, đỡ phải tranh giành với Hoắc Linh Linh đúng không? Các người chưa từng quan tâm đến tôi, thì tại sao bây giờ tôi phải lo lắng cho Hoắc Linh Linh? Hoắc Lâm Vũ cứng họng, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết nhìn cô với ánh mắt đầy căm phẫn. Sắc mặt Hoắc Hướng Huy cũng khó coi, nhưng nghĩ đến việc còn phải nhờ đến Hoắc Tư Kỳ, ông ta đành cố nén cơn giận. “Tư Kỳ, chúng ta đều là người một nhà, làm như vậy có phần hơi tuyệt tình. Con đến sở cảnh sát rút đơn đi, con muốn bồi thường thế nào, ba cũng sẽ đáp ứng, được chứ? Hoắc gia những ngày này đều đang phải gánh chịu những cú sốc lớn. Vào thời điểm nhạy cảm như thế này, Hoắc gia không thể xảy ra thêm chuyện, nếu không, các đối tác sẽ dễ dàng hủy bỏ hợp tác. Nếu để ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, có khi Hoắc gia cũng không vượt qua nổi. Hoắc Tư Kỳ mỉm cười, giọng điệu đầy chế giễu khiến Hoắc Hướng Huy cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Ông... có ý gì? Hoắc Hướng Huy lạnh giọng. Cô con gái này thật không hiểu chuyện, trong lúc nguy cấp mà vẫn còn khăng khăng bám vào chuyện nhỏ nhặt, chẳng có chút độ lượng nào cả. “Nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước Hoắc gia đã ra thông cáo nói rằng Hoắc gia chỉ có một tiểu thư, đó là Hoắc Linh Linh, và đã cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi nhớ đúng chứ? Nếu trí nhớ của ông kém quá thì cứ lên Weibo mà xem lại đi, chắc chắn vẫn còn đấy. Hoắc Hướng Huy lập tức tối sầm mặt lại: “Con biết đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, vậy mà còn để bụng làm gì. Chỉ cần con giải quyết chuyện này, ba sẽ đưa con về nhà, con sẽ là đại tiểu thư của Hoắc gia, Linh Linh sẽ là nhị tiểu thư, thế nào? Điều kiện này không phải quá tốt rồi sao? Chẳng phải điều cô muốn chỉ là được Hoắc gia công nhận ư? Bây giờ ông ta đã quyết định công nhận cô, lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng. Ông ta tưởng rằng mình đã nắm chắc mọi chuyện. Ai ngờ Hoắc Tư Kỳ chỉ nói: “Đồ... ngu. “Hoắc Hướng Huy, tôi đã rời khỏi Hoắc gia rồi, ông nghĩ tôi còn quan tâm đến việc mình có phải đại tiểu thư của Hoắc gia hay không sao? Tôi đã không cần đến Hoắc gia nữa, thì cần cái danh xưng đó làm gì? Làm sao ông ta lại có thể dẫn dắt công ty đến được như ngày hôm nay chứ? Gặp phải chuyện liên quan đến Hoắc Linh Linh là lập tức mất hết lý trí à?! “Con là con gái của Hoắc gia, chẳng lẽ con không hiểu nguyên tắc ‘cả nhà cùng vinh hay cùng bại’ sao? Nếu Hoắc gia gặp chuyện, con nghĩ mình sẽ đứng ngoài sao? “Tại sao lại không thể? Hoắc Tư Kỳ cười lạnh: “Hoắc Hướng Huy, ông quên rồi sao? Ngày trước ông muốn cho Hoắc Linh Linh cảm giác an toàn nên không đưa tôi vào hộ khẩu của Hoắc gia. Vì vậy, về mặt pháp lý, chúng ta vốn không phải một gia đình. Hơn nữa, ông đã ra thông cáo chính thức cắt đứt quan hệ với tôi, đó là điều mà chính ông công khai thừa nhận, và cả xã hội cũng đã xác nhận điều đó. Bây giờ ông còn nói với tôi về Hoắc gia, về nguyên tắc cùng vinh cùng bại, ông không thấy đã quá muộn rồi sao? Nếu giỏi như vậy thì hãy khiến Hoắc Linh Linh đừng làm những chuyện như thế nữa đi. Cô ta tưởng rằng hủy hết các camera giám sát là không bị phát hiện à? Thật ngây thơ. Thay vì cố gắng giãy giụa ở đây, tốt hơn là nghĩ xem có thể gửi gì cho Hoắc Linh Linh trong tù. Hoắc Lâm Vũ giận điên lên, anh ta không cho phép ai nói xấu về cô em gái Linh Linh của mình, liền lao tới định đánh Hoắc Tư Kỳ: “Hoắc Tư Kỳ, tao sẽ đập nát cái miệng của mày, để mày không nói được thêm câu nào! “Áaaaa— “Chết tiệt! Hoắc Lâm Vũ bị Hoắc Tư Kỳ đá bay xa mấy mét, đau đớn đến mức như thể cả lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn. “Hoắc... Hoắc Tư Kỳ, tao... tao nhất định... tao nhất định sẽ không tha cho mày! Đối với Hoắc Lâm Vũ, đây là một nỗi sỉ nhục lớn lao, bị người khác đá bay như vậy! Thật là nhục nhã! Con chết tiệt này! “Đợi khi nào anh đứng dậy được rồi hãy nói. Hoắc Tư Kỳ nhếch mép cười. “Các người tốt nhất rời khỏi nơi này sớm đi, không thì tôi sẽ bảo quản gia thả Đại Xám ra cắn chết các người đấy! Hoắc Tư Kỳ nói xong liền bỏ đi. Đã lâu rồi cô không đến lãnh địa của mình. Không biết dạo này bọn họ sống thế nào. “Hoắc Tư Kỳ, quay lại đây! Hoắc Hướng Huy hét lên từ phía sau, nhưng cô chẳng buồn để ý. Đột nhiên, điện thoại của Hoắc Hướng Huy reo lên, ông ta bực bội nghe máy. “Alo— “Cái gì? “Tôi đến ngay. Nói xong, ông ta không quan tâm đến Hoắc Lâm Vũ nữa, lái xe đi ngay. Trên đường đi, ông mới nhớ ra và gọi cho quản gia đến đón người. Hoắc Lâm Vũ nằm vật ra đất, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết rằng bố anh đã bỏ rơi anh ngoài cổng của Tư Cảnh... ** Hoắc Tư Kỳ đến trước tòa nhà của một công ty, tập đoàn An Kỳ. Đã lâu lắm rồi cô chưa đến nơi này, không biết bên trong đã thay đổi như thế nào. Cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, không biết liệu họ có còn nhận ra cô không. Một lúc lâu sau, có lẽ sau khi đã trấn an bản thân, Hoắc Tư Kỳ bước vào tòa nhà. Cô tiến thẳng đến quầy lễ tân. “Tôi muốn gặp tổng giám đốc Lục Kiêu, phiền cô gọi điện cho anh ấy. Hoắc Tư Kỳ nói với giọng trầm. Từ lúc cô bước vào, đã thấy nhân viên lễ tân có vẻ như đã thay người, vì vậy cô yêu cầu gọi điện cho Lục Kiêu. Ai ngờ, nhân viên lễ tân lạnh lùng cười nhạt: “Tổng giám đốc không rảnh, cô ra kia mà chờ. Cô ta chỉ liếc Hoắc Tư Kỳ một cái, ánh mắt đầy khinh miệt. Hôm nay đã là người thứ sáu đến đây đòi gặp tổng giám đốc, cô ta thực sự không hiểu những người này nghĩ gì. Chẳng lẽ không biết tổng giám đốc của tập đoàn An Kỳ bận rộn thế nào sao! Lại còn lần lượt đến đây đòi gặp. Tổng giám đốc chắc không sống nổi với mấy người này mất. Hoắc Tư Kỳ biết cô ta đã hiểu lầm, vì vậy cô kiên nhẫn nói thêm: “Tôi là bạn của Lục Kiêu, nếu cô không tin thì cứ gọi điện cho anh ấy, tôi sẽ tự chứng minh. Nhưng nhân viên lễ tân chẳng hề quan tâm. “Hôm nay cô là người thứ sáu nói câu đó rồi, thêm hai người nữa là đủ lập hai bàn mạt chược rồi đấy. Tôi đã nói là tổng giám đốc không rảnh thì là không rảnh. Cô muốn chờ thì ngồi ở kia mà chờ, không muốn chờ thì tốt nhất đi đi, tổng giám đốc sẽ không gặp cô đâu. Hoắc Tư Kỳ: “...