Hoắc Tư Kỳ về đến nhà thì thấy Nạp Lan Cảnh đang dựa vào khung cửa, chờ cô trở về. Cô tiến lên, lao vào vòng tay của Nạp Lan Cảnh, còn không quên cọ cọ vào người anh, tỏ vẻ ấm ức. Nạp Lan Cảnh nhẹ nhàng trêu đùa: “Sao vậy, cô giáo Hoắc của anh? Hoắc Tư Kỳ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Đến cả anh cũng trêu em nữa sao. “Sao có thể chứ, anh chỉ đứng đây, muốn ngắm thần tượng của mình thôi mà. Cái miệng của Nạp Lan Cảnh thật khéo ăn khéo nói, khiến Hoắc Tư Kỳ lập tức ngượng đỏ cả mặt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương