Nạp Lan Cảnh liếc nhìn đám đồ vật, không mấy để tâm, Hoắc Tư Kỳ lại càng không quan tâm. Những thứ này, cô có thiếu gì đâu? Ngay cả những gì cô không có, Nạp Lan Cảnh cũng sẽ chuẩn bị cho cô... “Bắc Minh Thần An, những thứ này cậu mang về đi, tôi không cần. Điều tôi muốn chỉ là một lời xin lỗi từ tiểu thư Bắc Minh mà thôi. Đem những thứ này đến để xoa dịu tôi, gia tộc Bắc Minh nghĩ rằng tôi chưa từng thấy những món đồ tốt này sao?” Hoắc Tư Kỳ nói với giọng trầm, không chút cảm xúc. “Kỳ... tiểu thư Hoắc, cô hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn bù đắp cho cô thôi, không có ý gì khác!” Bắc Minh Thần An vội vàng giải thích, không thể để Hoắc Tư Kỳ hiểu lầm được, một khi hiểu lầm lớn lên thì sẽ rất khó giải quyết. “Gì cơ?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương