Trên thực tế, Thị trấn cũng không xa xôi. Chỉ vì con đường quá uốn lượn và khó đi nên tạo cảm giác nó ở rất xa. Sự lạc hậu ở đây cũng là do sự bất tiện của giao thông. Thị trấn trực thuộc thành phố Nghiễm Minh. Mặc dù thành phố Nghiễm Minh không phải là một đô thị hiện đại, nhưng nơi này cũng rộng lớn và nền kinh tế không tệ. Ít nhất là ánh sáng của các thành phố ven biển cũng rất thịnh vượng. Theo vẻ đẹp sơn thanh thủy tú (cảnh núi sông tươi đẹp ) của một khu vực ngoại ô, Thị trấn cũng nên phát triển không tệ, nhưng rõ ràng là người đứng đầu thành phố này luôn tập trung vào những nơi khác, nếu không thì giao thông ở thị trấn nhỏ sẽ không quá tệ, và nó sẽ được cải thiện. Trên con đường này, Từ Hàm Lan đã không nói gì, còn Trương Đông cũng có chút mệt mỏi vì anh phải ngồi trong xe một ngày, vì vậy anh cũng không nói, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề. Cho đến khi xe dừng lại trước một khách sạn, Từ Hàm Lan cẩn thận nhìn Trương Đông và nói khẽ:" Đại Đông, mọi thứ đã thay đổi một chút." Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương