Một con đường ngắn chỉ bằng một ngón tay trên bản đồ, ngắn đến buồn cười, nhưng hắn lại phải ngồi bằng ô tô đê đến thành phố, quãng đường gập ghềnh khiến mọi người cảm tưởng như đang đi thuyền, không chỉ vì có nhiều nơi gồ ghề, mà còn vì cái gọi là" con đường xi măng" này, trên thực tế, nhiều nơi con đường đi qua được rải sỏi của làng, và thậm chí có hơn một nửa là đường đất. "Em trai, em có phải là người nước ngoài không?" Người nói là anh lái xe hơi, hắn nhìn Trương Đông một cách khó hiểu, thái độ của anh ta rất thận trọng. Lúc này, Trương Đông chỉ cảm thấy dạ dày đang xốn xang, các cơ quan nội tạng như đang nhảy lên trong người, hắn không chỉ muốn nhổ nước bọt, mà còn muốn nhổ ra nội tạng, nôn ra tất cả để làm giảm bớt sự đau khổ này. Trương Đông ôm lấy cái túi bóng, đôi mắt đỏ hoe và đầy nước mắt, không có quan tâm gì đến người đàn ông đang nói. Một chiếc xe giống đồ đồng nát đang đi trên một con đường núi quanh co, chiếc xe này gần như có thể cho vào bảo tàng, Trương Đông chỉ có thấy nó trên TV. Không có GPS, không có điều hòa và không có thiết bị nghe nhìn trên xe. Ngoại trừ đống ốc vít, thứ duy nhất trong xe là đài radio cũ, nhưng hắn không biết là đài radio nào. Trên đường đi nó hay phát Đại Bi Chú, rồi tất cả các loại kinh điển của Phật giáo, thật giống như muốn tiễn người khác đi Tây Thiên Đầu xe được gắn vô số hành lý. Nếu bạn thấy nó, Trương Đông tin rằng loại vật này không có trong phòng triển lãm thì cũng cho vào lò đốt. Làm thế nào mà nó vẫn tồn tại được từ những 30 năm trước? Giữ lại để tăng giá trị sao? Nhân tiện, chiếc xe này dường như đã bị hỏng hoàn toàn, nhưng nó vẫn có thể chạy như một cái xác sống! Ruột gan Trương Đông như đứt từng khúc, vất vả thở ra một hơi, người lái xe hỏi:" Em trai, hết chịu nổi rồi sao?" "Thôi nào, nhanh lên. Anh à, anh cừ từ từ nôn, có thời gian, không vội." Một đứa trẻ con đi cùng xe hỏi Trương Đông khiến hắn vô cùng xấu hổ, chỉ muốn kiếm một cái hố để chui xuống, nhưng thấy nó có vẻ quan tâm hỏi nên Trương Đông cũng bớt xấu hổ. Trên đường đi, chiếc xe vừa đi vừa nghỉ, chậm chạp khiến cho mọi người cảm thấy chóng mặt. "Anh trai, đã tốt hơn chưa?" Đứa bé đưa một chai nước khoáng cho Trương Đông. "Cảm ơn em." Trương Đông vỗ nhẹ vào cái đầu đau nhức của hắn, cảm thấy rằng dịch dạ dày còn lại trong cổ họng dường như đang bị đốt cháy, và hắn cảm thấy khó chịu. "Không có gì, ba đồng thôi anh" Trương Đông bịt miệng, đột nhiên phun ra nước, cầm chai lên, nhìn vào những thông tin trên chai nước mà hắn chưa bao giờ nghe thấy trước đây, rõ ràng là chai nhựa cũ, hắn tức giận nói lớn:" Móa! Cái này sao mà đắt thế? Thương hiệu lớn hả?" "Hàng bản địa chính hiệu." Đứa bé cùng xe cười cười, chỉ về một hộp nước khoáng phía trước chiếc xe:" Người dân ở đây đều mang theo nước khi ra khỏi nhà, anh thấy đấy, bây giờ mới bán được 1 chai thôi, cái khăn ướt cũng đen sì và thối, hắn cũng không thể nhìn thấy nhãn hiệu bên trên. Trương Đông biết đó là đã qua một thời gian dài. Trương Đông không thể không chửi thề:" Mẹ kiếp! có phải là nước khoáng được thu thập trong những năm sáu mươi không?" "không thể nào, là hàng mới đó". Đứa bé cười cười "uống nước này vào không chết mới lạ." Trương Đông khịt mũi và lấy ra mấy đồng ném cho đứa bé. Chiếc xe bị va chạm trong vài giờ trên con đường đất. Vào buổi tối, hầu như tất cả mọi người đều xuống xe dọc đường. Chiếc xe đang đông dần dần thưa thớt. Trương Đông đã mất một nửa cuộc đời với chứng say tàu xe. Hắn không còn sức để nhìn cảnh vật bên ngoài. Não hắn bối rối, màu xanh lá cây không ngừng thay đổi trong mắt hắn, và màu xanh trong suốt cuối cùng hiện ra . Phía bên kia con đường bùn lầy, tiếng của những con sóng đập vào bờ và âm thanh của tiếng gió rít, biển mát lạnh thổi vào vị mặn, tạo cho người ta cảm giác rung động Trương Đông ngủ một lúc trong sự bối rối, không biết khi nào xe dừng lại. "Anh gì ơi, anh gì ơi!" Nhìn Trương Đông ngủ say. Khi tên lái xe đẩy vai hắn, giọng anh ta có chút lo lắng. Anh ta sợ sẽ có người chết trong xe rồi bị mất tiền điền bù. "Đến thị trấn rồi à?" Trương Đồng mở to mắt bối rối, nheo mắt và ngáp, đầu vẫn choáng váng. "ừ , đang ở trong trấn, chúng ta đang ở nhà ga cũ." Thấy Trương Đông chưa chết, anh ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm với em trai. Biên giới giữa Phúc Kiến và Quảng Đông, đây là một thị trấn ven biển khá vắng vẻ. Trương Đông vỗ đầu chóng mặt, khi hắn đứng dậy và vươn vai, xương trong người kêu răng rắc. Từ chỗ nhà ga có một khoảng đất trống. Vào thời điểm này, trời đã về đêm, đèn ở ven đường rất mờ, đèn đường vẫn là bóng đèn cũ và chúng cực kỳ thân thiện với môi trường. Mang hành lý ra khỏi nhà ga, Trương Đông cảm thấy toàn bộ người uể oải. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào số lạ ở trên, do dự một chút nhưng vẫn đặt điện thoại vào túi và đi về phía xe ba bánh bên cạnh nhà ga. "Em trai, em đi đâu vậy?" Ông già ngồi trên xe, mở đầu, giọng địa phương mạnh mẽ khiến lời thoại của ông trông hơi buồn cười. "Tiệm cơm tốt nhất ở đây ở chỗ nào vậy? ” Nói về điều này, Trương Đông nhìn môi trường xung quanh, ngập ngừng, nghĩ: trạm? Đây có phải là nhà ga trong thị trấn? Theo lý thuyết mà nói hẳn nơi đây phải rất nhộn nhịp mới đúng, nhưng bây giờ đã quá muộn, khu vực này vắng vẻ và cực kỳ lạnh lẽo. Ngoài những chiếc xe ba bánh ở lối vào, chỉ có một vài người đi bộ trên đường, và thậm chí cả những con chó hoang cũng không có. "À, nếu vậy thì phải cần một chặng đường dài, cháu không thể đi bộ đến đó, cháu nên gọi một chiếc xe máy." Ông già nghe thấy những lời đó và ngay lập tức đáp lại, rồi có một chiếc xe máy đến bên cạnh ông. Đi trên xe máy là một người đàn ông trong những năm 50 tuổi, và anh ta trông khá tốt. Trương Đông không nghĩ nhiều ngồi lên, người đàn ông kia xoay ga và quay đi. Đây là một người đàn ông không nói chuyện nhiều. Trên đường đi, Trương Đông và anh ta mất nhiều thời gian để tìm hiểu một số tình huống ở đây. Nhà ga cũ ở thị trấn thực sự là một khu ổ chuột. Người dân trong vùng lân cận chủ yếu làm nông nghiệp hoặc đi biển. Khu vực ở phía đông hơi thịnh vượng. Nó tập trung vào các doanh nghiệp nhỏ khác nhau. Mặc dù nó không thịnh vượng, nhưng đây là nơi sôi động nhất trong thị trấn này. Mọi người ở đây đã quen nói rằng đó là thị trấn mới, còn đây là thành phố cũ. Làm cho Trương Đông tức giận chính là anh ta đã lên nhầm xe. Chiếc xe cũ mà hắn lên là những chiếc xe riêng để đi quanh làng. xóc nảy không nói, đường núi cũng rất xa, làm khoảng cách còn hơn gấp đôi. Trên thực tế, Trương Đông có thể đi xe buýt ở thủ phủ của tỉnh, bởi vì thị trấn cũng có một nhà ga, có nhiều xe buýt tốt, và bên cạnh thị trấn có một lối ra đường cao tốc, chỉ khoảng ba bốn giờ lái xe, nhưng hắn đã lên nhầm chuyến, làm đi mất hơn mười giờ. "Mẹ kiếp!"