“bố tôi là một kẻ trăng hoa, mẹ tôi là tình nhân được ông ấy nuôi. Dĩ nhiên, không chỉ có mẹ tôi, mà ngay cả bây giờ, bên ngoài ông ấy vẫn còn rất nhiều phụ nữ. Chỉ là mẹ tôi luôn giả vờ như không biết.”

Diệp Lương Yên khẽ cười, nói về những chuyện này cứ như thể chẳng liên quan gì đến cô.

“Tôi không biết mẹ tôi nghĩ gì, đôi khi tôi cũng thấy lạ. Thực ra, tôi đáng lẽ phải rất hận cả bố lẫn mẹ, nhưng lại không thể hận nổi. Một người thì không có tình cảm, một người thì tôi lại quá thương xót.”

“Trước năm năm tuổi, tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau. Còn người bố đó của tôi, có khi nửa tháng chẳng thấy mặt, mà khi xuất hiện cũng chỉ biết chiếm lấy mẹ tôi, bắt tôi tránh đi... Rồi có một lần, vợ của ông ta còn đến đánh mẹ tôi! Ha... Khi đó mẹ tôi chỉ cắn răng chịu đựng! Tôi chỉ có thể đứng nhìn một bên. Bà ta còn định đánh cả tôi nữa, nhưng mẹ tôi ôm tôi vào lòng, kết quả, cây gậy đó giáng xuống lưng mẹ tôi... Lúc sau, khi tôi giúp mẹ lau người, lưng bà ấy vẫn còn một mảng bầm tím lớn!”

“Bà ta muốn đánh chết tôi!”