Sáng hôm sau. Diệp Lương Yên chỉ có hai tiết học buổi sáng, tan học xong, cô chỉ chào Ninh Tiêu Tiêu một tiếng rồi rời khỏi trường về nhà. Vừa bước vào cửa, trong phòng khách chỉ có một người giúp việc. Cô đổi giày, đi vào trong. Người giúp việc đang cắm hoa trên bàn thấy cô, liếc nhìn rồi cất giọng gọi: “Tam tiểu thư. Nhưng trong đáy mắt lại lộ ra chút khinh thường. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương