Diệp Lương Yên nghe vậy cũng không tiện ngồi xuống ăn trước, nhớ đến chân anh còn bị thương, cô chủ động hỏi: “Anh có cần tôi vào đỡ không?

Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: “Đương nhiên là cần!

Nếu là bình thường, Diệp Lương Yên nhất định sẽ không để tâm đến giọng điệu có chút trêu chọc của anh. Nhưng mà, quản gia Tần đang đứng ngay bên cạnh, trên mặt còn nở nụ cười đầy hàm ý, khiến cô bỗng dưng cảm thấy… nóng mặt.

Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh vẫn đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bên cạnh còn có một cặp nạng.

“……”