Diệp Lương Yên nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đến đây bằng cách nào?

Giang Dục Đường liếc cô một cái đầy bất lực: “Đương nhiên là chú Chu đưa chúng ta về. Khuya rồi, tôi bảo chú ấy về nghỉ trước. Đừng ngẩn người nữa, mau lại đây đỡ tôi, hay em định ngủ luôn trong xe?

Lúc này Diệp Lương Yên mới nhớ ra chân anh đang bị thương, đi lại không tiện.

Cô mím môi, không nói gì, mở cửa xe vòng qua bên kia, đỡ anh xuống, sau đó lấy xe lăn từ cốp xe ra cho anh ngồi vào.

Chìa khóa xe vẫn treo trên xe, cô thuận tay rút ra, khóa xe lại, rồi đẩy anh vào thang máy.