Cố Thời Viễn lập tức có chút chột dạ, không cam lòng gầm nhẹ: “…Đ*t! Cô mẹ nó có phải phụ nữ không đấy?” Khuôn mặt anh tuấn sắc bén gần như méo mó vì tức giận, đôi mắt đen u ám lạnh lùng trừng cô. Ai bảo anh ta trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nhất gặp phải loại phụ nữ còn ngang bướng hơn cả anh ta ! Lâm Văn Duyệt nhướn mày, nụ cười tươi tắn như hoa: “Tôi và mẹ tôi đều là phụ nữ.” “……” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương