Giang Dục Đường nhìn cô với vẻ trầm ngâm, hơi nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?” Diệp Lương Yên nhìn chằm chằm anh, nhưng chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có gì.” Người đàn ông chỉ cho rằng hôm nay tâm trạng cô có chút đặc biệt, cũng không hỏi thêm, chuyển sang một chủ đề khác: “Lát nữa ăn xong, đi bệnh viện với tôi một chuyến được không?” Diệp Lương Yên kinh ngạc quan sát anh: “Sao vậy? Anh bị thương ở đâu à?” Trong ánh mắt, thấp thoáng chút quan tâm nhàn nhạt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương