Không biết từ lúc nào, xe đã dừng trước cửa Duyệt Lai Các. Cuộc đối đáp giữa hai người họ tối nay cũng chính thức kết thúc tại đây. Xuống xe, tâm trạng của Diệp Lương Yên rõ ràng đã tốt hơn đôi chút. cô quay đầu hỏi anh: “Anh muốn tôi đỡ, hay ngồi xe lăn?” Giang Dục Đường khẽ cười bất đắc dĩ, ánh mắt lại sáng rực: “Em nghĩ sao?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương