Ngày đó tưởng như bình thường như mọi ngày. Diệp Lương Yên dậy sớm cho con bú, rồi khi con ngủ, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của bé. Điện thoại đổ chuông. Thấy là cậu gọi, cô tiện tay bắt máy: “Alo, cậu ạ? Giọng Lâm Thanh Viễn run rẩy qua đầu dây bên kia: “Tiểu Yên… con… mau đến xem mẹ con đi… mẹ con bà ấy… “Mẹ con sao cơ? Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Diệp Lương Yên. “Cậu, mẹ con sao rồi? “Tút tút tút… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương